Danh sách Blog của Tôi

Thứ Ba, 28 tháng 12, 2010

MỘT NỬA (Bài của Hương)






MỘT NỬA




Sống trên đời mới chỉ là một nửa.
Biết bao giờ tìm được nửa thứ hai.
Dẫu biết rằng    1 +1 = 2
Nhưng cũng có 2 : 2 =1.
Một người buông tay 1 người ngã .
Một người cất bước 1 người mong .
Một người ra đi 1 người khóc .
Một người quay lưng 1 người buồn .
Một người đang quên 1 người nhớ .
Một người hạnh phúc 1 người đau .
Một người ngồi đau lòng nhung nhớ .
Một người ngồi đó tựa vai ai .


Hy vọng tắt đi khi bạn ngừng tin tưởng .
Tình yêu mất đi khi bạn ngừng quan tâm .
Tình bạn mất đi khi bạn ngừng chia sẻ
Hảy mở lòng và xích lại gần nhau .

Thứ Hai, 27 tháng 12, 2010

THIÊN SỨ (Tác giả: Thùy Dương)


   Sài gòn một ngày cuối tháng 09. Dòng người và xe ầm ào, cuồn cuộn trôi dưới ánh nắng phương Nam rực rỡ. Khác với nắng thu Hà Nội lúc này đã hanh vàng, dịu ngọt, nắng nơi đây  giống như con người, mạnh mẽ mà khoáng đạt.
Ngôi chùa nằm khiêm nhường ngay bên cạnh một con đường lớn. Có lẽ trước đây, khi con người còn chưa đổ về miền đất trù phú này, nhà chùa cũng đã có một khuôn viên rộng hơn. Tuy nhiên, mặc cho bên ngoài là cuộc sống sôi động gấp gáp, bước vào trong ta bắt gặp khung cảnh cũ kỹ, u tịch, tạo nên không khí trầm mặc quyện mùi hương trầm.
Kia rồi! Thiên sứ từ trên cao nhìn xuống, mái tóc ngang vai và nụ cười quen thuộc làm sáng bừng khuôn mặt. Thời gian như bóng câu qua cửa, thấm thoắt đã 10 năm trôi qua từ lúc thiên sứ bay về trời. Ngồi đây cùng bạn, bỗng đâu ký ức dội về….

Một ngày tháng 5 năm 1986

   Thời đó do là trường kỹ thuật, nên toàn bộ lũ sinh viên nữ chúng tôi đều phải vào học nội trú. Quả thật, không thể hưởng trọn ý nghĩa của ĐỜI SINH VIÊN nếu không sống trọn vẹn 24/24 trong ký túc xá của trường. Ngày hai lần, chúng tôi cắp chậu đi lấy cơm. Gì chứ cơm thì ăn thoải mái vì chúng tôi được hưởng tiêu chuẩn của loại trường bán quân đội. Mỗi lần đi lấy cơm tại nhà ăn phải băng qua dãy “lều” của bọn con trai. Thật là cực hình khi phải chịu những lời trêu chọc bờm xơm của họ. Làm sao có thể bắt những cặp mắt kia thôi không nhòm ngó, bắt những cái miệng kia thôi buông lời ong bướm??? Tuy nhiên, nếu không thế thì không phải là nam sinh viên nữa!
Sau một năm ăn cơm Nhà nước, lũ con gái tăng cân vùn vụt. Nhìn bức ảnh bè lũ 4 tên chúng tôi sẽ thấy, ba vòng thật hoành tráng! Và bạn chúng tôi không hề lạc lõng với vẻ ngoài over-weight của mình, vì nhìn quanh cũng nhiều nàng xấp xỉ mình.

Lang thang vườn hoa Nhà Kèn ngày mùng 2 Tết đầu tiên đời sinh viên

   Ẩn bên trong dáng vẻ to cao, bạn thực sự là người con gái mang tâm hồn sâu sắc, dịu dàng & sống rất tình cảm. Bạn được rất nhiều người quí mến, thuộc cả hai phái. Và những kỷ niệm mà mỗi người chúng tôi đang cất giữ về bạn, như những ký ức đẹp & buồn, nhiều lắm!
Ngôi biệt thự trải dài trên con đường đẹp nhất thành phố Cảng là nơi tụ họp dễ chịu của bọn con gái. Những buổi chiều êm đềm, cùng nhau ngồi sau khung cửa kính, phía ngoài là giàn hoa tím đung đưa đã mãi đi vào ký ức. Nữ chủ nhân hồ hởi mến khách chẳng bao giờ làm chúng tôi thất vọng. Bạn luôn sẵn sàng nghe chăm chú những chuyện trời ơi đất hỡi muôn thuở của lũ con gái. Đang tuổi hoa niên của đời người với bao hoài bão, khát vọng, chúng tôi chỉ thấy những viễn cảnh huy  hoàng, đẹp đẽ đón đợi mình.
Những buổi đánh cầu lông tối ngày bên vườn hoa gần nhà bạn cũng giúp chúng tôi thấy thời gian trôi qua nhanh hơn. Mà lạ thật, kể cả khi phải thi học kỳ, cũng không thể buộc được chúng tôi rời sân vợt.
Lũ con gái chúng tôi bắt đầu yêu. Tình yêu thời sinh viên thật ngọt ngào & trong sáng. Bạn tôi đã yêu, chân thành & hết mình.
Rồi thì những tháng năm đẹp đẽ nhất cũng trôi qua. Chúng tôi rơi vào hành trình muôn đời: yêu, lập gia đình và có con.
Bạn của tôi nhanh chóng lấy chồng. Sao ngày đó chúng tôi đã có dự cảm chẳng lành? Bạn tôi đa cảm & dễ tổn thương. Liệu người đàn ông bạn tin tưởng có mang lại bình yên cho bạn?
Bạn chuyển vào Sài Gòn, miền đất hứa. Ngày chia tay bên ngôi biệt thự quen thuộc. Có cả nước mắt & nụ cười. Mong ngày gặp lại…Xa cách vời vợi hai miền, nhưng chúng tôi luôn nghe được tin tức về nhau.
Thật không thể tin được, một trong những tin tức hấp dẫn nhất, bạn đã đoạt giải trong cuộc thi Miss Áo dài tại Tân Cảng – nơi bạn làm. Thật đáng ngưỡng mộ! Sẵn chiều cao chuẩn, chân dài, khuôn mặt khả ái, bạn chỉ cần tập tành một chút là đã hơn đứt chúng tôi. Chúng tôi yên tâm rằng: Bạn đang có một cuộc sống gia đình hạnh phúc cùng cậu con trai nhỏ.
Cuộc sống của 10 năm đầu khi ra trường thật hối hả, lũ chúng tôi đã làm được bao nhiêu việc với tuổi trẻ của mình. Mọi người mải bươn chải, bon chen trên đường đời. Bạn bè xa cách, thưa dần tin tức…
Rồi một ngày, tin dữ bay về. Lũ chúng tôi bàng hoàng, đau đớn quá! Biết làm gì hơn khi phận người hoá ra thật mong manh vô thường.
Ngoài Bắc lòng chúng tôi như lửa đốt, cách xa hàng ngàn cây số, Chúng tôi biết làm sao để được ở bên bạn? Ai ngờ lần chia tay đôi chim ấy ngày nào là lần cuối.
Sao bạn lại đi oan ức như vậy? Khi khoa học đã tân tiến đến thế? Ai đã ở bên bạn những lúc đó? Ai nỡ để bạn như vậy? Dường như… dường như bạn chỉ có một mình, thực sự một mình theo đúng nghĩa đen? Tôi hình dung bạn đã cô độc & cô đơn biết bao nơi Sài Thành. Bạn đã đột ngột ra đi, bỏ lại bao công việc bộn bề, mà điều làm lòng chúng tôi trĩu  nặng nhất, là bạn đã để lại 2 đứa con trai bé bỏng của mình…
Dường như cú shock đó đã làm chúng tôi quyết tâm hơn trong việc tổ chức buổi kỷ niệm 10 năm ngày ra trường. Từ Bắc vô Nam, chúng tôi, những người còn ở lại, những người bị bạn bỏ lại, gặp nhau mừng mừng tủi tủi… Thấy hẫng hụt vì trống vắng … Lẽ ra…
Mười năm đã trôi qua từ ngày bạn bay về trời. Khoảng thời gian ấy so với đời người không dài, nhưng lũ chúng tôi ở lại cũng làm được bao việc bạn ạ. Vui,  buồn, lo lắng, bệnh tật, thành công, thất bại và cả những lỗi lầm…tất cả chúng tôi đều trải qua. Với riêng tôi, mỗi khi buồn nhất, bi quan nhất, hình ảnh bạn lại hiện ra bên tôi, bạn nhìn tôi như muốn nói: “Dương ơi, mày được sống bên con & nhìn thấy con khôn lớn là may lắm rồi”. Và thế là bạn đã tiếp cho tôi nguồn sinh lực mới. Để vững bước trên đường đời & biết quý từng phút giây hiện tại.
Người ta nói: “Hơn cả chết, là bị quên”. Ở trên cao đó, hãy biết rằng, dù xa cách âm dương muôn trùng, Bạn luôn sống mãi trong ký ức của chúng tôi bạn à. 

   Những ngày cuối cùng của năm 2010 sắp trôi qua. Nhớ về bạn, người đã vội đi trước... bằng những hoài niệm như một bông hoa đẹp nhất gửi cho linh hồn bạn. Chúng ta hãy cùng lắng lại & chia sẻ về một thời quá vãng cùng với người bạn đáng yêu ấy.

Hà nội một ngày Mùa Đông (27/12/2010)
Thùy Dương

Thứ Hai, 20 tháng 12, 2010

CHÂN DUNG MỘT HOT BOY KT26




Hồi đi học Hắn rất hiền, ít nói.
Hắn ham đá bóng và đá hay, chạy khỏe. Hắn là nòng cốt của tuyển khoa kinh tế vận tải.
Sau khi ra trường, mỗi đứa mỗi nơi, lo kiếm việc làm, bắt đầu con đường mưu sinh. Nghe kể lại thì mới đầu, hắn đi buôn cheque. Hồi đó người ta thích thanh toán bằng tiền mặt (cash) còn cheque thì chậm vì phải ra Ngân hàng nộp, phiền hà. Vì thế Hắn (nghe đâu cùng với Chiến Kính) đi mua cheque với mức giá thấp hơn mệnh giá sau đó đổi ra tiền mặt. Có vẻ hắn có khiếu kinh doanh chứng khoán từ rất sớm. 
Hắn còn kết hợp với hai “chân dài “ của KT26 là Vân và Thủy đi buôn áo len. Hắn có mối ở nhà máy len, uýnh hàng ra còn Vân và Thủy đi bỏ mối và bán lẻ.
Sau đó nghe nói hắn đi Nga làm ăn….
Cỡ chục năm sau, một hôm gặp Hắn ở sài Gòn. Ngồi lai rai hỏi: anh dạo này sao? Đi Nga làm ăn giàu lắm hả?
Hắn cười bảo: tao chỉ thiếu mỗi cái đuôi là thành con trâu. 
Thế rồi hắn kể chuyện đi làm ăn ở Nga. Bơ vơ nơi xứ người có lúc hắn phải thổi xôi, tráng bánh cuốn bán cho bà con người Việt, buôn chó cảnh về Việt nam. Có lúc lại nhập quần áo dỏm ở Việt nam qua bán. Hồi Liên xô mới tan rã, dân bển họ nghèo, vì vậy mấy thứ hàng nhái quê ta đưa qua bán chạy lắm. Nhiều khi khách mua đòi thử đồ, Hắn đuổi đi bảo ra chỗ khác mà thử (Vì thử tại chỗ sẽ bị rách hoặc tuột đường chỉ…!!).
Hắn thuê hẳn mấy em người Nga bán hàng. Hơi bị oai!!
Cũng chính vì oai như vậy nên hắn đã vài lần bị cướp và cảnh sát hỏi thăm. Có lần hắn bị cướp hỏi thăm tận nhà. Hắn bảo thằng cướp có súng, Hắn chạy chữ chi ngoằn ngèo dọc hành lang, may mà không dính đạn. Có lẽ nhờ hồi đi học đá bóng nhiều, chạy nhiều, phản xạ nhanh. (Mà cũng có thể là súng nhựa!!!)
Tuy nhiên ngoài những câu chuyện cực nhọc đó, Hắn nói Nước Nga đẹp lắm, con gái Nga cũng đẹp. Mình thì yêu nước Nga từ lâu qua những tiểu thuyết:  Con Đường Đau Khổ, Bác Sỹ Zivago, những chuyện ngắn của:  Puskin, Pautopski, những bức tranh mùa thu vàng, rừng thông...của:  Levitan, Shiskin, Repin, những bài hát: đôi bờ, cachiusa, chiều moscova, triệu đóa hồng…
Nghe hắn kể chuyện mình ao ước được đi Nga một chuyến.  
Sau đó nghe tin Hắn về Việt nam, lấy vợ và sống tại Hà nội.
….. Lại bẵng đi một thời gian, Hắn xuất hiện ở Sài Gòn. Đưa cạc zi zít thấy làm Tổng Giám Đốc.Oách!!!
Bạn bè lâu lâu lại lai rai. 
Hắn vẫn vậy, hiền lành, không kiểu cách. Hắn bảo tao vào đây làm một thời gian bao giờ ổn định sẽ đưa cả vợ con vào.Vợ hắn là Bác Sỹ. 
Trưa nay vừa gặp hắn để chụp ảnh, Hắn bảo đã mua nhà và chuyển vợ con vào Sài Gòn. Ở Quận 1. Mừng cho Hắn.
Hôm họp mặt 20 năm ngày ra trường Hắn mắc bận vì phải tiếp mấy thằng đối tác “Củ sâm” qua.
Chính vì vậy tôi viết bài này để ai lâu chưa gặp lại, cập nhật thêm một ít thông tin về Hắn.

TP HCM 20/12/2010

AI ĐÂY?

Thứ Sáu, 17 tháng 12, 2010

NHỮNG CÂU CHUYỆN CẢM ĐỘNG DỊP GIÁNG SINH



Câu Chuyện Thứ nhất
Tôi vội vã chạy vào một cửa hàng trong vùng để mua vài món quà Giáng sinh vào phút chót. Tôi nhìn khắp lượt hết mọi người trong cửa hàng và bắt đầu càu nhàu một mình. Tôi sẽ phải chôn chân ở đây mất trong khi còn bao nhiêu công việc đang chờ đợi. Giáng sinh từ bao giờ đã trở thành một cái nợ. Tôi chỉ ước sao mình được ngủ suốt cả mùa Giáng sinh. Nhưng rồi tôi tỉnh ra, chen lấn với mọi người, nhanh chóng tìm cho mình mấy món quà tốt nhất. Một lần nữa, tôi lại không tránh khỏi càu nhàu về giá cả mấy thứ đồ chơi này. Tôi chẳng biết là khi mua về, lũ trẻ có thèm chơi không nữa.

Bước đến gian hàng búp bê, tôi nhìn thấy một cậu bé chừng 5 tuổi, đang cầm một con búp bê rất xinh xắn. Cậu bé cứ dịu dàng vuốt tóc con búp bê. Tôi quên mất việc của mình, không rời mắt khỏi cậu bé được. Rồi cậu quay sang người phụ nữ, được cậu gọi là cô, đang đứng bên cạnh: "Cô có chắc là cháu không có đủ tiền không". Người phụ nữ kiên nhẫn trả lời: "Cháu biết là cháu không có đủ tiền mua nó mà". Rồi cô bảo cậu bé đứng yên đó để cô đi mua thêm vài thứ khác. Khi người phụ nữ bước đi, cậu bé vẫn tiếp tục ôm con búp bê. Tôi bèn đi tới và hỏi xem cậu định mua búp bê cho ai. Cậu bé nói: "Đây là con búp bê em gái cháu rất thích. Nó tin là ông già Noel sẽ mang đến cho nó". Tôi bảo với cậu rằng có thể ông già Noel sẽ làm như vậy. "Không, ông ấy không thể đến chỗ em gái cháu được… Cháu phải gửi con búp bê này cho mẹ, để mẹ mang đến cho em", cậu trả lời.

Tôi liền hỏi cậu bé xem em gái cậu đang ở đâu. Cậu nhìn tôi với đôi mắt buồn rười rượi và nói: "Em cháu đã về với Chúa rồi. Bố cháu bảo, mẹ cũng sắp sửa đến nơi có em gái cháu".

Tim tôi như ngừng đập. Cậu bé nhìn tôi lần nữa và nói: "Cháu bảo bố nói với mẹ đừng đi. Cháu bảo bố dặn mẹ hãy chờ cháu về đã". Rồi cậu khoe với tôi một bức ảnh của cậu. Bức ảnh vừa được chụp trước cửa hàng. "Cháu muốn mẹ mang theo bức ảnh này, để mẹ không bao giờ quên cháu. Cháu yêu mẹ nhiều lắm. Cháu ước mẹ đừng đi. Nhưng bố bảo mẹ phải đi với em". Cậu bé nói, giọng càng nhỏ dần và cái đầu nhỏ nhắn ngày một cúi thấp xuống. Lựa lúc cậu bé không để ý, tôi đưa tay vào ví của mình và lôi ra một nắm tiền lẻ. Tôi bảo cậu bé: "Vậy chúng ta cùng đếm lại tiền lần nữa nào". Cậu bé có vẻ rất phấn chấn: "Vâng, cháu tin chắc là sẽ đủ". Sau khi đếm xong chỗ tiền đã được tôi kín đáo luồn thêm vào một ít, cậu bé thì thầm nói: "Cảm ơn Chúa đã cho con đủ tiền". Rồi cậu nói với tôi: "Cháu xin Chúa cho cháu có đủ tiền mua búp bê để gửi cho em và Chúa đã nghe thấy lời cầu nguyện đó. Cháu thầm ước có đủ cả tiền mua cho mẹ một bông hồng trắng nữa. Nhưng cháu không xin Chúa đâu. Vậy mà Người vẫn nghe thấy. Mẹ cháu yêu hồng trắng lắm". Thấy người phụ nữ đã trở lại, tôi vội bước đi. Nhưng suốt thời gian còn lại ở trong cửa hàng, tôi không ngừng nghĩ về cậu bé.

Bỗng dưng, có điều gì đó như vụt qua trí óc tôi. Tôi nhớ lại một mẩu tin tôi vừa đọc trên báo vài hôm trước. Một chiếc xe tải đâm phải một chiếc xe hơi, làm thiệt mạng một bé gái. Mẹ của cô bé bị thương rất nặng. Trước tình trạng sống dở chết dở của người mẹ, gia đình nạn nhân đang cân nhắc về việc chấm dứt sự sống của bà.

Mấy ngày sau, báo lại đưa tin, người phụ nữ trẻ trong vụ tai nạn trên đã chết. Tôi không biết cậu bé tôi gặp hôm Giáng sinh có liên quan gì đến những nạn nhân xấu số kia không.

Không nén nổi tò mò, chiều muộn ngày hôm đó, tôi mua một ít hồng trắng đến nhà tang lễ. Ở đó, tôi nhìn thấy ảnh người phụ nữ với một bông hồng trắng và con búp bê trên tay. Bên cạnh là ảnh cậu bé chụp trước cửa hàng.

Tôi rời khỏi nhà tang lễ với đôi mắt đẫm nước. Cuộc đời tôi đã thay đổi mãi mãi. Tôi quá xúc động trước tình cảm của cậu bé dành cho mẹ và em gái. Nhưng chỉ trong vài giây, người tài xế xe tải đã xé tan cuộc sống của cậu ra hàng trăm mảnh.

Hà Linh dịch
(Chuyện có đăng trên Bestchristmasstories)


Câu chuyện thứ hai

Như thường lệ, mỗi mùa giáng sinh, tôi đều nhận được quà từ anh trai của tôi. Giáng sinh năm ấy tôi cảm thấy vui nhất không phải chỉ vì món quà anh tôi tặng-một chiếc xe hơi mà vì tôi đã học được một bài học rất thú vị vào cái đêm đông lạnh lẽo ấy...
Đã 7 giờ tối, mọi người trong công ty đã ra về gần hết, tôi cũng đang đi đến gara để lấy xe và về nhà ăn Giáng sinh.

Có một cậu bé, ăn mặc rách rưới, trông như một đứa trẻ lang thang, đang đi vòng quanh chiếc xe tôi, vẻ mặt cậu như rất thích thú chiếc xe. Rồi cậu chợt cất tiếng khi thấy tôi đến gần, "Đây là xe của cô ạ?". Tôi khẽ gật đầu, "Đó là quà Giáng sinh anh cô tặng cho." Cậu bé nhìn tôi tỏ vẻ sửng sốt khi tôi vừa dứt lời. "Ý cô là...anh trai cô tặng chiếc xe này mà cô không phải trả bất cứ cái gì?" "Ôi! Cháu ước gì...". Cậu bé vẫn ngập ngừng.

Tất nhiên tôi biết cậu bé muốn nói điều gì tiếp theo. Cậu muốn có được một người anh như vậy. Tôi chăm chú nhìn cậu bé, tỏ vẻ sẵn sàng lắng nghe lời nói của cậu. Thế nhưng cậu vẫn cúi gằm mặt xuống đất, bàn chân di di trên mặt đất một cách vô thức. "Cháu ước...", cậu bé tiếp tục "...cháu có thể trở thành một người anh trai giống như vậy". Tôi nhìn cậu bé, ngạc nhiên với lời nói vừa rồi. Bỗng nhiên tôi đề nghị cậu bé, "Cháu nghĩ sao nếu chúng ta đi một vòng quanh thành phố bằng chiếc xe này?". Như sợ tôi đổi ý, cậu bé nhanh nhảu trả lời: "Cháu thích lắm ạ!"

Sau chuyến đi, cậu bé hỏi tôi với ánh mắt sáng ngời đầy hy vọng, "Cô có thể lái xe đến trước nhà cháu không?". Tôi cười và gật đầu. Tôi nghĩ mình biết cậu bé muốn gì. Cậu muốn cho những người hàng xóm thấy cậu đã về nhà trên chiếc xe to như thế nào. Thế nhưng tôi đã lầm..."Cô chỉ cần dừng lại ở đây, và có phiền không nếu cháu xin cô đợi cháu một lát thôi ạ..."

Nói rồi cậu bé chạy nhanh vào con hẻm sâu hun hút, tối om, tưởng chừng như chẳng có ai có thể sống trong ấy. Ít phút sau tôi nghe thấy cậu bé quay lại qua tiếng bước chân, nhưng hình như lần này cậu không chạy như lúc nãy mà đi rất chậm. Và đi theo cậu là một cô bé nhỏ nhắn, mà tôi nghĩ đó là em cậu, cô bé với đôi bàn chân bị tật. Cậu bé đẩy chiếc xe lăn em cậu đang ngồi, một chiếc xe cũ kĩ, xuống những bậc tam cấp một cách rất cẩn thận, và dừng lại cạnh chiếc xe của tôi.

"Cô ấy đây, người mà lúc nãy anh đã nói với em đấy. Anh trai cô ấy đã tặng một chiếc xe hơi cho cô nhân dịp Giáng sinh mà cô chẳng phải tốn lấy một đồng. Và một ngày nào đấy anh cũng sẽ tặng em một món quà giống như vậy. Hãy nghĩ xem, em có thể tận mắt thấy những món quà, những cảnh vật ngoài đường phố trong đêm Giáng sinh, và anh sẽ không phải cố gắng miêu tả nó cho em nghe nữa!".

Tôi không thể cầm được nước mắt, và tôi đã bước ra khỏi xe, đặt cô bé đáng thương ấy lên xe. Ánh mắt cô bé nhìn tôi đầy vẻ cảm phục và thân thiện.

Ba chúng tôi lại bắt đầu một chuyến đi vòng quanh thành phố, một chuyến đi thật ý nghĩa và tôi sẽ không bao giờ quên, khi những bông tuyết lạnh giá của đêm Giáng sinh bắt đầu rơi.

Và cũng trong đêm Giáng sinh ấy, tôi đã hiểu được sâu sắc ý nghĩa một câu nói của Chúa Giê-su: "Không gì tốt đẹp hơn việc làm cho người khác hạnh phúc."

(Internet)[RIGHT][B]Nguồn[/B]: Diendan.Eva.Vn[/RIGHT].

TUYỂN TẬP CÁC HIT VỀ GIÁNG SINH (crazy singing bird)

ANOTHER GIFT FROM BAO

Thứ Tư, 15 tháng 12, 2010

Life is better when shared (clip của Hà)

PICNIC (clip của Hương)

CHUYỆN VUI VỀ ÔNG GIÀ NOEL

Trước Noel, ông già Noel hỏi 1 cậu bé: - Thế năm nay con thích ông tặng quà gì nào?
Cậu bé ngây thơ nói: - Cháu muốn có thêm 1 em bé để chơi cùng.
Ông già hồ hởi: - OK! Thế cháu gửi mẹ cháu đến cho ông trước nhé!
 

Chuông cửa reo giữa đêm Giáng Sinh tại 1 ngôi nhà trong khu Harlem (NewYork). Ông già Noel xuất hiện và bảo với chủ nhân:

- Hãy nói 3 điều ước, ta sẽ đáp ứng ngay.

- 1 cỗ Roll-Royce đời 2008, 1 căn biệt thự có vườn giữa Hollywood và 1 triệu USD trong tài khoản ngân hàng.

- O.K! Nhưng xin hỏi lại một câu: Ngươi được bao nhiêu tuổi rồi?

- Mới…42, thưa ông! - Chủ nhân hồ hởi đáp.

- Ngần ấy tuổi mà còn tin ông già Noel là có thật ư?...


Trong cuộc đời người đàn ông thường trải qua 3 giai đoạn:

1- Tin vào ông già Noel.

2- Không tin có ông già Noel.

3- Thủ vai ông già Noel.


Một tên trộm đội lốt ông già Noel đột nhập vào ngôi biệt thự ngay trung tâm Chicago giữa đêm khuya. Chú bé con chủ nhà dậy đi tiểu bắt gặp kẻ tội phạm cùng bao đồ trên vai.

- A… Ông già Noel… ông già Noel! Rõ ràng là ông có tồn tại kia mà!

- À, ừ… Đúng thế! Nhưng lo mà giữ mồm giữ miệng, bởi ta cực ghét nhân chứng sống…

Hai “má mì” trong khu đèn đỏ Amsterdam ngồi tán gẫu trong đêm Giáng Sinh:

- Sao ông già Noel trông lúc nào cũng tươi tỉnh thế nhỉ?

- Bởi ổng biết địa chỉ của hết thảy những cô gái nhẹ dạ trên thế gian này.


Mẹ bảo con gái rượu trước kỳ nghỉ Giáng Sinh:

- Con hãy viết thư khẩn cho ông già Noel xin bộ quần áo ưa thích, rồi má đem ra bưu điện gửi cho.

- Con thích tất cả nên đã gửi trước đến ông ấy quyển catalogue mới ấn hành rồi.


Vào đêm lễ Giáng Sinh, 1 nhà chính trị gia trung thực, 1 luật sư trung thực và ông già Noel cùng đứng trong thang máy khách sạn sang trọng. Cánh cửa mở, trước mặt họ là 1 tờ giấy bạc trị giá 100 đôla! Theo bạn thì ai sẽ là người nhặt nó lên?

Câu trả lời là: Ông già Noel. Vì 2 nhân vật còn lại không bao giờ tồn tại.


Một ông già Noel vì trục trặc cỗ xe nên đã tới trao quà trễ cho con gái bà Mary. Khi ông tới thì đồng hồ đã điểm 2 giờ sáng. Mở cửa bằng giọng ngái ngủ, bà Mary lớn tiếng cằn nhằn:

- Ông đáng lẽ phải tới đây vào lúc 12 giờ đêm chứ?

Ông già Noel mặt tỉnh bơ:

- Thế à, thời điểm đó có điều gì đặc biệt xảy ra tại đây à?

- …

TÌNH XƯA NGƯỜI CŨ (sưu tầm)


Mười my năm ri hôm nay anh gp li người yêu cũ.

X
ưa yêu anh nàng đp gn nht trường. Nay nàng già c, xu xí, nếu không còn ánh mt ướt át long lanh kia thì anh cũng đéo nhn ra. Bn anh gp nhau quán cà phê. Anh dáo dác ch khách hàng. Nàng tn tu cho con ăn st vang ba sáng. Anh chào hi nàng như hai người bn lâu ngày gp nhau. Nàng bt thng cu con chú đi thay cho li đáp. Thay cho nhng ân cn hi han, anh bo em sao xu già quá th. Vt v quá chăng hay không hnh phúc? Nàng bo không, mi nh em viên mãn tràn đy.

Nàng khen anh ngày m
t phong đ, tr trung. Anh bo cũng ch là che đy, ch bng d anh nó ch ging bên ngoài. Đnh ch nàng khơi gi thêm đ tranh th giãi bày thì nàng bo đ em đưa con đến trường, trưa em gi li, đâu s gp nhau tý chút. Anh đưa nàng danh thiếp. Nàng bo không cn, em có s ri. Như ma…???

Anh v
n vơ nh v ngày xưa, khi yêu nàng. Tình yêu ca anh và nàng khác hn vi đám bn bè sinh viên cùng la. Nàng dòng trâm anh, con nhà thế phit. Nhà to ch đùng đùng vác vali vào KTX sng riêng. Còn anh, bn nông, tnh l, dt do, t ơ. Ngày ng gt ging đường, đêm cày cuc kiếm ăn nơi quán xá vi chuyên môn chính là bưng bê.

Anh quen nàng rt chi vô lý. Anh hc tng trên, nàng ngi tng dưới. Gi ngh anh ra hành lang hút thuc, vt m tóp lên đu lũ gái tng dưới đang túm năm tm ba. Trúng m nàng. Nàng phi lên tng tìm anh hi ti. Anh không hèn đến mc phi trn. Được người đp như nàng hi ti thm chí là hành h thì còn gì hơn. Tưởng ăn dăm cái tát hay được tng ít th thi tha thì nàng li nh nh, ln sau không có ch vt thì tt nht nên b vào mm nhá. i gii!
 
Anh dò la hi nàng qua bè bn. Mt đêm anh đi làm v mun, tt qua cng trường mua mt bó cúc tím ca gánh hàng đêm. Anh đ nguyên trng, bc vào mt t báo cũ. Anh ln mò lên phòng nàng, gõ ca. Tng em, coi như là li xin li chân thành. Sáng lên lp, nàng chn anh t li cu thang, dí vào tay miếng giy nh, em thích cúc tím.
 
Ti đó anh li tt qua cng trường tìm gánh hàng hoa hôm cũ hi cúc tím. Người bán bo làm gì có cúc tím, người ta nhum màu t cúc trng, cúc vàng, mun ly thì phi đt. Anh đt cúc tím cho ba đêm trong tun, đó là 3 – 5 -7. Anh còn phi lo thân anh. Tng quanh năm thì chết đói. Và bn anh đến vi nhau như thế.
K
đến đây thôi nhé. Các bn đng bt anh k tiếp rng yêu nhau như thế nào,…  ri thì ti sao li chia tay nhá. Dài cc, anh đm bo nếu có biên ra thì thành m nó mt thiên tiu thuyết dim tình...
 
Anh ngi trò chuyn vi khách hàng mt lúc mà hn c như đi mây, v gió. Chuyn tình quá vãng ch còn đng li trong anh là my nhưng đang đâu sau mười my năm c vào phát k cũng bi hi tht. Đy là anh tình trường chinh chiến cũng đã nhiu nên kháng sinh chng sc k cũng đã cao. Ch phi bn non tơ không khéo li lăn đùng ngã nga, sc chết cho người tình cũ ( hay tình ph? ). Anh t chi đi ăn trưa vi khách hàng, mc cho người ta năn n. Chúng nó cn anh ch anh cn đéo gì chúng nó. Hơn na anh còn có hn ban trưa vi nàng. Anh ngi ung vã trà xanh không đ ri li bú sang đc tơ Thanh. Anh thy nóng trong người.
Nàng đi
n. S t quý 8 đp mê tơi. Anh tr tin, không quên vào v sinh bôi tý nước lên đu cho bóng ri tt t ra xe. Dc đường anh ghé tim hoa to nht nhì thành ph tìm mua cúc tím. Anh hi vn cúc ngâm hoá cht đ đi màu à? Người bán hàng bo không, gi người ta lai ging được ri. Đp t nhiên và tươi lâu. Anh làm bó to, không cn ct ta bc giy bóng kính hay gói thành kiu cách. Anh xé t th thao đc ban sáng, đùm cn thn. Người bán hàng bo, không tng ai, đùm như thế này mà đem v cm l thp hương là rt tin và đp. Anh cười, đang yêu đương li ra hương khói.
 
Anh đến. Nàng ngi tít quán ăn trưa mt khu thương mi tng cao. Nh cho s hn hò, kín đáo, nên thơ, bay bng vi mây tri? Nàng gi đ ăn cho riêng mình ri đưa thc đơn cho anh chn. Anh ao ước, giá như đây có sut cơm sinh viên vi trà đá nh? Nàng cười bo chn đi cái gì mà ăn đi b, lm chuyn. Anh hơi hng. Đã thế anh gi đ đt tin cho nàng s. Ít ra anh cũng chng minh được anh là đã thành danh và có tý tin tài. Anh gi lườn ngng nu cà ri, thêm đĩa ba tê gan ngng nướng ăn kèm bánh mì. Anh bú Bát guây dơ Mo only export cho nó…chính hãng.
Nàng m
i miết ăn, chc chc li nghe đin thoi. Anh va chán va st rut. Loáng thoáng nghe nàng tr li anh biết nàng đang làm ăn to, toàn ông n bà kia, t này, t n. Anh điên lm, bo em bn thế sao, nếu bn công vic thì ta s gp nhau hôm khác. Nàng nh nhàng xin li, em lúc nào cũng vy. Anh đt lên bàn ăn bó hoa cúc tím bc trong giy báo. Anh tng em và xin li nếu làm phin. Nàng nh nh cm ơn. Ri m cái túi xách to vt nhưng kiu cách đưa anh túi h sơ phong kín, em cũng có cái này tng anh.
Anh v
văn phòng hm hc. Con bé thư ký chui lên hi han ri nhc anh công n vi bên công ty Mt Nết. Biết ri, kh lm, nhc mãi…Vn đ là chưa có tin. Anh ht tung mi th trên bàn, túi h sơ nàng bo tng anh li không chu rơi xung. Anh m ra xem là gì. M tiên sư, vn h sơ thúc n ca công ty Mt Nết. Anh đnh xé đi nhưng anh thy tên nàng và du mc đ chót đóng chi chit c bên trên và bên dưới. Gii ơi là gii. Thế mà bao lâu nay…???
 
Anh cũng thanh toán được n sau ít hôm. Nh làm ăn cũng như s đi toàn nhng th n đng ln khn kh. Anh đin thoi cho nàng thông báo cũng như trn tình s chm tr, lâu la. Nàng cười giòn, không sao đâu, em thích hoa cúc tím.
Ra ngoài hàng hoa mà mua, gi
người ta không nhum phm màu hay ngâm hoá cht, lai to được ging, có màu đp, t nhiên và tươi lâu. Mênh mông, nhiu vô khi. Đy là anh t nói vi anh thế, ch ai li nói vi nàng nhng nhi nh vô li y bao gi. Dù gì thì anh vi nàng cũng là ch Vn xưa, tình cũ.